Tôi luôn nhớ về cánh cửa gỗ cũ kỹ nơi hiên nhà bà. Mỗi lần trở về quê, âm thanh của cánh cửa ấy vẫn vang lên trong lòng tôi, gợi lại bao ký ức dịu dàng về người bà kính yêu.
Cánh cửa ấy đã bạc màu theo năm tháng, nhưng vẫn đứng đó, vững chãi như tình yêu của bà. Nó là chứng nhân cho bao mùa nắng mưa, cho những ngày bà ngóng tôi về, bàn tay gầy guộc đẩy nhẹ cánh cửa, ánh mắt bà sáng lên khi nhìn thấy đứa cháu nhỏ chạy ào vào lòng. Cánh cửa mở ra, đón tôi về với yêu thương, với những cái ôm ấm áp và mùi thơm của những món ăn bà nấu.
Bà vẫn thường bảo, cánh cửa nhà là nơi giữ gìn hơi ấm gia đình, là chốn đi về của con cháu, và cũng là nơi tiễn ta đi khi trưởng thành. Khi tôi còn bé, bàn tay bé nhỏ níu lấy tay bà, tập mở từng cánh cửa, như cách bà đã dìu dắt tôi vào đời. Rồi khi lớn lên, tôi lại thấy bóng dáng bà nhỏ dần phía sau cánh cửa, mỗi lần tôi rời đi, bà lại đứng đó, nhìn theo thật lâu, như sợ rằng cánh cửa khép lại sẽ xa thêm một đoạn ký ức.
Bây giờ, bà không còn đợi tôi trước cửa nữa, nhưng cánh cửa ấy vẫn ở đó – như một biểu tượng của tình yêu bà dành cho tôi. Mỗi khi chạm tay vào cánh cửa gỗ, tôi lại thấy lòng mình ấm áp, như thể bà vẫn đang ở đâu đây, vẫn mở cửa đón tôi về, vẫn dang rộng vòng tay yêu thương, như chưa từng xa cách.
Cánh cửa – cũng như tình yêu của bà – không bao giờ đóng lại. Nó luôn rộng mở trong trái tim tôi, mãi mãi…