**Mùa Xuân Bên Ô Cửa ABS Hàn Quốc**
Mùa xuân đến tự bao giờ? Có lẽ từ lúc nắng vàng óng ả lén rủ những hạt bụi nhảy múa trên khung cửa, hay khi cơn mưa phùn đầu mùa lất phất gõ nhịp lên mặt kính, như lời thì thầm rằng đất trời đã thay áo mới. Tôi ngồi bên ô cửa, lặng ngắm mùa xuân chầm chậm len vào từng kẽ lá, từng đường vân gỗ mảnh mai trên cánh cửa nhựa mộc mạc. Nó không cầu kỳ như gỗ tự nhiên, chẳng lạnh lẽo như kim loại, chỉ dịu dàng một màu trầm ấm, như nền giấy để mùa xuân phóng bút vẽ lên đó những nét ngẫu hứng.

Chiếc cửa ABS Hàn Quốc mở ra, khép vào, đón những làn gió mang hương hoa bưởi, hoa cau từ vườn nhà ai thơm ngát. Đôi khi, tôi thấy mùa xuân như một đứa trẻ tinh nghịch, lấp ló sau cánh cửa, hồi hộp chờ người hé mở. Nắng xuân không chói chang như hạ, cũng chẳng mong manh như đông. Nó ấm áp vừa đủ để sưởi khô những ngày đông giá, để hong khô từng phiến lá ẩm ướt còn sót lại trên bậu cửa.
Mưa xuân rơi, lất phất như tơ trời. Những giọt nước lăn dài trên ô kính, in hình bóng cây đào đang e ấp nở. Cánh cửa nhựa vẫn đứng đó, lặng lẽ che chở căn phòng khỏi cái se lạnh cuối mùa. Đôi lúc, tôi tự hỏi: Phải chăng mùa xuân cũng giống một ô cửa? Nó mở ra để đón nhận sự sống mơn mởn, để lòng người thêm rộng rãi, để nỗi buồn cũ theo gió bay đi. Rồi khi xuân tàn, cánh cửa ấy vẫn ở lại, như lời hứa thủy chung với thời gian.

Bên khung cửa thép vân gỗ, mùa xuân đang thì thầm cùng đất trời. Tiếng chim chuyền cành, tiếng cười trẻ con ríu rít ngoài ngõ, và cả tiếng thì thào của những mầm non đang cựa mình. Tôi chợt nhận ra, hạnh phúc đôi khi giản dị đến thế: Là khoảnh khắc ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà nóng, nghe mùa xuân gõ cửa…

Xuân qua rồi xuân lại đến, chỉ có những ô cửa vẫn lặng thầm làm nhân chứng cho bao mùa đổi thay. Có lẽ, chúng chẳng cần phô trương vẻ đẹp của riêng mình, bởi vẻ đẹp thực sự là khi hòa vào nhịp sống, để mỗi lần mở – khép, lại thấy lòng bình yên như chính mùa xuân vĩnh cửu
